Đệ tam chương

Nhóm nha hoàn vâng lệnh lấy trong ngăn tủ quần áo đã được chuẩn bị chu đáo từ trước, đặt ở bên người Lý Đông Hải, vốn dĩ định hầu hạ nó thay quần áo, nhưng Lý Đông Hải cự tuyệt. Yêu cầu các nàng lui về phía sau rèm, nó cởi chiếc khăn phủ trên người ra, bắt đầu mặc y phục. Vì y phục này cùng với trước đây không có gì khác nhau, chỉ có chất liệu mặc thoải mái hơn thôi, nó mặc vào rất tự nhiên, thắt chặt đai lưng.

Vừa vặn, Lý Hách Tể cũng tắm rửa xong.

Hắn bước ra khỏi nước, hướng đến chỗ nó. Nó kéo vạt áo, không dám ngẩng đầu. Vóc dáng của nó còn chưa đền ngực của Lý Hách Tể. Khi nó cúi đầu, tầm mắt liền dừng lại ở chỗ ngang thắt lưng của hắn. Rồi sau đó, nó đột nhiên khiếp sợ mở to mắt! Kia…Cái kia…Nó nhanh chóng ngẩng đầu, liếc nhìn gương mặt lạnh như băng của phụ thân, lúc sau, tầm mắt lại dừng lại chỗ giữa hai chân.

Thật…Thật lớn!

Bản thân mình so với hắn, quả thực không bì kịp!

“Nhắm mắt!” Giọng nói lạnh băng tựa hồ lẫn thêm một cái gì đó. Lý Đông Hải vừa nghe, vội vàng dùng hai tay che mắt lại. Nhưng lại nhịn không được, len lén nhìn qua khẽ hở của ngón tay nhìn về phía thứ thật lớn kia.

Lý Hách Tể đứng trước hắn không xa, để nha hoàn hầu hạ hắn thay y phục. Lúc mọi thứ hoàn tất, một nha hoàn lau tóc cho Lý Hách Tể, một người thì chải đầu cho Lý Đông Hải.

Nha hoàn dùng ngọc sơ chải thẳng tóc nó cho tới phía sau, định buộc tóc nó thành một búi, cố định ở phía sau đầu, còn chưa có làm xong, tay Lý Hách Tể đã ngăn động tác của nàng lại.

Một ánh mắt, nha hoàn giao cho chử tử lược đang cầm trên tay.

Lý Đông Hải nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn trộm gương mặt hoàn mĩ không tỳ vết của Lý Hách Tể, rồi lại cúi đầu bất an.

Lý Hách Tể hạ tay xuống tóc nó, từ ngôi ở giữa chia tóc nó thành hai bên. Chải xuôi một bên xong, lấy dây cố định lại, rồi từ đó bện thành một đuôi sam lớn, mềm mượt, bện xong, vòng quanh chỗ buộc ban đầu làm thành một đoàn kế, lấy một cái kẹp xen vào, cuối cùng dùng một dây lục bảo thạch được làm tỉ mỉ cỡ như những hạt đậu buộc bên ngoài đoàn kế, thắt nút xong là hoàn tất.

Chải xong bên trái, phần tóc bên phải cũng búi thành một đoàn kế, dùng dây lục bảo thạch buộc lên.

Trong mắt nha hoàn bên cành dần dần lộ ra vẻ sửng sốt.

Hai ngón tay Lý Đông Hải trong tay áo không ngừng cuộn cuộn lại với nhau, nam nhân này không biết chải tóc nó thành kiểu gì đây. Tuy rằng trước đây nó vẫn buộc thành hai đoàn kế, chính là, búi tóc hiện tai so với trước kia cầu kì hơn.

Theo như trong mắt nha hoàn thấy thì hắn tựa hồ rất kì quái!

Không biết có gương hay không.

Ngón tay thon dài chạm đến lưu hải (những lọn tóc ngang trán) của nó, nó ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn trong suốt như thanh tuyền nhìn nam tử.

Lưu hải ở giữa được vén sang, lộ ra chu sa chí nho nhỏ ở giữa lông mày.

Nhóm nha hoàn thở khẽ.

Trời ạ! Nguyên lai…mi gian tiểu chủ nhân cũng có một viên chu sa chí! Cùng với mi tâm của chủ nhân hoàn toàn không sai biệt!

Với cái này, bất luận kẻ nào cũng không dám hoài nghi tiểu chủ nhân không phải là cốt nhục của chủ nhân!

Ngón cái nhẹ nhàng vuốt qua chu sa chí ở mi tâm Lý Đông Hải, khóe miệng Lý Hách Tể tựa hồ nhếch lên.

Lý Đông Hải chớp chớp đôi mắt to tròn thiên chân vô tà.

“Đi.” Dắt bàn tay nhỏ bé của nó, đi ra ngoài phòng.

Nó chậm chạp đi theo, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ tóc tai rối loạn của hắn, mái tóc thả dài thẳng như nước, không kìm nổi vươn tay chạm đến ——

Lý Hách Tể bỗng chốc quay đầu.

Nó hoảng sợ, bàn tay dừng lại trên tóc hắn, ngơ ngác nhìn lên gương mặt lạnh băng.

Yết hầu khô rát có điểm đau. ” Tóc…xõa ra…”

Lý Hách Tể khiêu khiêu mi, làm gương mặt nhất quán băng lãnh có thêm vài phần nhân khí.

“Không cần…”

Bị hắc mâu của phụ thân nhìn chằm chằm, tim nó đạp loạn lên, nó vội vã cúi đầu.

Một ngón tay vươn xuống phía dưới, nâng cằm nó lên. “Người họ Lý…không được cúi đầu!”

“……Ách…….Vâng.” Nó lúng túng ngẩng đầu lên.

Dường như đã vừa lòng, liền kéo nó ra khỏi cửa phòng.

Vừa ra khỏi cửa lập tức nhìn thấy Chính Thù đứng thẳng bất động ở trước. Vẻ mặt Chính Thù xanh xao, thấy bọn họ đi ra, sắc mặt lại càng khó coi như sấm rền báo hiệu sắp mưa trên bầu trời u ám.

“Ca ca!” Lý Đông Hải nghĩ muốn chạy qua, nhưng bàn tay bị Lý Hách Tể kéo lại.

Vẻ mặt Chính Thù tái đi, hết lần này đến lần khác đều không mở miệng được, thân mình cũng không thể động đậy! Nếu không phải tên tiểu tử họ Lý này điểm huyệt đạo của chàng, chàng cũng không đến mức giống như một đứa ngốc đứng ở cửa phơi nắng thế này!

“Ca ca làm sao vậy?” Lý Đông Hải hỏi người bên cạnh.

Tay Lý Hách Tể vung lên, khai mở huyệt đọa của Chính Thù.

Có thể tự do cử động, Chính Thù lập tức xông lên phía trước mắng to: “Lý tiểu tử, Ngươi đây là có ý gì hả? Như thế nào mà lại để cho tiểu chủ tử mặc loại y phục này?

“Di?” Lý Đông Hải khó hiểu nhìn y phục đang mặc trên người. “Ca ca, y phục này giống như trước a!”

“Chính là giống nhau với có vấn đề!” Ngón tay Chính Thù giơ lên chỉ thẳng vào mũi Lý Hách Tể, chửi ầm lên: “Ngươi…Ngươi là đồ không có lương tâm! Trước kia vì không có y phục cho Đông Hải mặc, lão tử ta mới sửa quần áo của tiểu thư cho hắn mặc, nhưng…nhưng hôm nay, ngươi có cả đống tiền, chẳng lẽ vì Đông Hải mua mấy bộ quần áo cho nam hài tử mặc cũng là chuyện khó khăn sao? Ngươi để cho hắn mặc loại quần áo âm dương khó phân biệt thế này, là định làm cho Đông Hải khó xử hả?! Còn nữa, ngươi để hắn chải thành búi tóc gì thế này?  Búi tóc của tiểu cô nương?! Trời ạ! Thế này…thế này là chuyện của kẻ làm cha sẽ làm hay sao?”

Lý Đông Hải bất an ngẩng đầu nhìn gương mặt tức giận của Chính Thù, nhìn lại gương mặt không chút thay đổi của phụ thân, sau đó lại thấy được vẻ mặt kinh ngạc của nha hoàn.

“Ngươi nói…ngươi nói xem đây là dụng ý gì? Ngươi thật tâm coi Đông Hải là nhi tử thân sinh của ngươi sao?” Chính Thù gầm khẽ.

Lý Đông Hải cắn cắn môi. “Ca ca…ta…ta rất kì quái sao?”

“Ách?” Chính Thù vừa thấy gương mặt như sắp khóc của Lý Đông Hải, liền không nói ra bất cứ một lời nào nữa.

“Đông Hải mặc y phục…rất quái lạ sao?” Quần áo mặc 10 năm, búi tóc buộc 10 năm, như vậy…là rất quái lạ sao?

Chính Thù nhất thời á khẩu không trả lời được!

Chàng…chàng có thể nói như thế nào đây? Trong lòng Lý Đông Hải, ăn mặc như thế là chuyện vô cùng bình thường, nhưng…nhưng trong mắt người bình thường, một nam hài tử như nó mặc như vậy là thập phần quái dị! Nếu là nữ hài tử thì còn được, nhưng hắn vốn là nam hài tử a! Lý Hách Tể thực không phải là người, có thể nào mặt không đổi sắc để nhi tử mình ăn mặc giống tiểu cô nương? Mặc dù như vậy Lý Đông Hải đẹp tựa như tiên đồng, thế nhưng, chung qui là không bình thường!

“Ca ca…” Gọi mấy tiếng, đều không được đáp lại, Lý Đông Hải kéo kéo tay phụ thân, ngẩng đầu hỏi, “Đông Hải…như vậy là rất quái lạ sao?”

Lý Hách Tể khẽ cúi người, ôm lấy hắn. Không có trả lời, vượt qua Chính Thù, đi ra khỏi viện.

“Ngươi…Ngươi từ từ…” Khi Chính Thù lấy lại tinh thần, Lý Hách Tể đã ôm Lý Đông Hải đi ra sân. Chàng bước đi thất thần, đuổi theo. “Phải nói cho rõ ràng a!”

Lý Đông Hải tựa đầu vào vai phụ thân, hai mắt yếu ớt nhìn về phía Chính Thù đang chạy đằng sau.

Vì cái gì…mà Chính Thù ca lại cảm thấy y phục nó mặc mười năm nay quái lạ?

**************

Trên chiếc bàn gỗ tử đàn dàu, bày ra đủ các loại cao lương mĩ vị với màu sắc, hương vị hấp dẫn.

Tám chiếc ghế, có bốn chiếc đã có người ngồi.

Bốn người, bốn gương mặt, lại có duy nhất một biểu tình.

Đạm mạc, là vẻ mặt trước sau như một của bọn họ.

Mĩ vị bày ra trước mắt, bọn họ lại chưa hề động đũa, bởi vì bọn họ còn đợi một người chưa đến.

Thời gian trôi qua lặng lẽ.

Tiếng bước chân rất nhỏ từ xa đi đến, phá tan sự vắng lặng trong đại sảnh.

Như thường lệ, bọn người họ cùng đứng lên, cung kính đón người đang tới.

Cửa đại sảnh, mơ hồ xuất hiện hai bóng người.

Khi bốn người họ thấy rõ người vừa xuất hiện ở cửa, một tia kinh động thoáng hiện lên trên vẻ mặt nhất quán đạm mạc.

Trong không gian thoảng thoảng phiêu lãng mùi hương hoa thơm ngát, hai người ở cửa, một cao một thấp. Y phục nam nhân cao lớn là tuyệt sắc trường bào, xuân sam đơn bạc vô cùng mềm mại khoác lên trên người, xuân phong chậm rãi dịu dàng lướt trên trường bào, mái tóc đen như mực, thẳng như tơ đang rối tung, vẫn còn một vài bọt nước điểm xuyết, nhẹ nhàng vũ động trong gió. Nam nhân một thân lạnh như băng, ngũ quan tuấn mỹ tựa khắc băng, hắc mâu tinh xảo sâu thẳm, có lẽ nhìn không ra bất cứ tình tự gì.

Tay trái của hắn dắt theo một hài tử xinh đẹp tuyệt trần. Hài tử kia có một đôi mắt thủy tinh to tròn, một lần chớp mắt, thủy tinh lại càng trong suốt, hai búi tóc lộ vẻ trẻ con, y phục lục nhạt trên người không phân biệt được nam nữ, hợp với khuôn mặt thanh tú tinh mĩ càng làm tôn lên vẻ đẹp không chút tỳ vết.

Bốn nam tử trẻ tuổi bên bàn thoáng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hài tử kia. Hài tử kia có điểm khiếp sợ, nhưng trong đầu vang lên lời nói của phụ thân, cố gắng không e lệ cúi đầu.

Nam tử đưa ánh mắt lạnh lùng quét qua bốn người cạnh bàn, bốn người lập tức thu hồi lại ánh mắt dò xét làm càn, vội vã hạ tầm mắt xuống.

Mang theo hài tử tú mỹ kia chậm rãi đi về phía bàn, ngồi xuống thủ tịch (ghế đầu), bốn người đứng thẳng kia chậm rãi ngồi xuống.

Đôi mắt xoe tròn hắc bạch phân minh của hài tử kia mở to, đứng bên cạnh nam tử, vẻ mặt không biết làm sao.

“Ngồi.” Nam nhân đơn giản ra lệnh.

Hài tử xem xét vị trí bên cạnh nam nhân, nam nhân chỉ xuống, nó dè dặt ngồi vào, nhưng mặt bàn đối với một đứa trẻ mười tuổi mà nói thực sự có điểm cao, nó dướn dướn cổ.

Bón người lại một lần nữa nhìn chằm chằm vào hài tử, bọn họ kinh ngạc hơn là vị trí mà đứa trẻ kia đang ngồi, có lẽ bọn họ càng kinh ngạc về quyết định của nam nhân!?

Chỗ ngồi bên cạnh chủ nhân —– cho dù thân là nữ chủ nhân đi chăng nữa cũng không có khả năng ngồi chung với trượng phu, nhưng mà đứa trẻ kia lại có thể ngồi chung với chủ nhân?

Một cử động của nam nhân thông báo mọi người có thể dùng bữa.

Giống như trước, sau khi chủ nhân hạ lệnh, bốn người —— Lý, Hỏa, Lôi, Điện bắt đầu động đũa.

Ngỡ ngàng nhìn những món ăn chưa từng gặp bao giờ trên bàn, Lý Đông Hải do dự bất an ngọ nguậy thân mình. Phụ thân lạnh lùng dẫn theo nó sau khi tắm rửa xong đi vào trong đại sảnh này, nhìn đến thực vật, nó minh bạch đây là tảo thiện (đồ ăn sáng). Sự nhát gan khi chưa từng ngồi chung bàn với người khác, đối mặt với thực vật đa dạng thế này đã bị sợ hãi thay thế không thể động tay được.

Những người khác, khi ăn hết nửa bát chúc (cháo) đậu đỏ, hai bánh bao thịt xong, bất chợt ngẩng đầu, đem toàn bộ sự chú ý hướng về phía hài tử chưa cử động chút nào.

Lý Đông Hải giật mình nhìn về phía phụ thân.

“Không hợp khẩu vị?” Lý Hách Tể buông đũa hỏi.

Nhẹ nhàng lắc đầu, Lý Đông Hải không biết nên trả lời như thế nào.

Lý Hách Tể đem chúc chuyển đến gần nó, gắp hai miếng hương cao, nói: “Ăn.”

Lý Đông Hải vươn tay, chậm rãi cầm đũa, nhìn chúc đậu đỏ, nó khẽ nói: “Có…có bánh ngô không?”

Những người khác vẻ mặt khó hiểu, tựa hồ không thể lí giải được câu hỏi của nó. Nó buông đĩa, bất an nói: “Không có bánh ngô, ngạch bánh mì cũng được.”

“Không có.” Hắc mâu Lý Hách Tể tựa hồ lẫn một tia hàn ý.

Giống như có thể cảm nhận được tâm tình của hắn, đôi mặt Lý Đông Hải ảm đảm, yên lặng rồi ghế đứng lên.

Hành động của nó khiến cho người khác càng hồ nghi, khi nó xoay người bước đi, Lý Hách Tể nhanh chóng giữ chặt lấy nó, nó cả kinh, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp nhưng rét lạnh của phụ thân.

“Đi đâu?”

Nó chớp mắt mấy lần, nhỏ giọng nói. “Ta…ta muốn đến chỗ ca ca.”

Một câu khẽ khàng, lập tức khiến năm nam tử trưởng thành lĩnh ngộ một vài điều, không ai bảo ai, bọn họ đột nhiên không muốn ăn nữa.

Trước ngày hôm nay, khi bọn hắn ăn sơn trân hải vị thì Thiếu chủ nhân của “Ngự Lý sơn trang” lại ăn bánh ngô cùng ngạng bạnh mì đến hạ nhân còn khó nuốt được?

Trong mắt đứa trẻ kia không có một chút ủy khuất, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ hoang mang, đơn thuần khiến kẻ khác không hiểu vì sao mà đau lòng.

Nhẹ nhàng, Lý Hách Tể ôm lấy Lý Đông Hải đặt trên đùi làm Lý Đông Hải  kinh hoàng.

Tiểu nhân nhi trong lòng hắn khẽ giẫy giụa, hắn dùng thìa múc cháo, đem tới bên miệng Lý Đông Hải, lãnh ngạnh (lạnh lẽo và cứng rắn) nói: “Mở miệng.”

Ngơ ngác nhìn phụ thân gần trong gang tấc, nó ngoan ngoãn há miệng, hương vị ngọt ngào của chúc lập tức đưa vào trong miệng của nó.

Ngậm chúc trong miêng, nó không muốn nuốt xuống, nhưng phụ thân nhìn chằm chằm nó, cái miệng nhỏ nhắn đành nuốt xuống để cho chúc chậm rãi vào bụng.

Uy hai ba miếng, Lý Hách Tể nói: “Về sau, không có bánh ngô,”

Tuy rằng nghi hoặc nhưng Lý Đông Hải có nén khó hiểu trong lòng lại, ứng phó với mễ chúc ở bên miệng. Không có bánh ngô, hẳn là sẽ có ngạnh bánh mì?

Trong đầu lóe lên nghi vấn đơn thuần, miệng cũng rất ngoan mở ra ngậm lại, bát chúc nhanh chóng vơi đi một nửa.

Bụng có điểm no, nhưng động tác phụ thân uy nó không có dừng lại, hương cao đưa đến bên miệng, nó do dự có muốn há miệng ăn hay không?

Lý Hách Tể cúi đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt áy náy của Lý Đông Hải. Khẽ đẩy điểm tâm bên miệng ra. “Ta…ta no rồi.”

No rồi?

Tứ đại hộ vệ vẫn chú ý đến nó suýt chút nữa bị sặc chúc. Nửa bát chúc, hai khổi tiểu hương cao, mấy miếng bánh bao thịt, năm sáu củ lạc, hai muôi canh cá măng liến khiến nó no rồi?

Một nam hài mười tuổi lại ăn ít thế sao?

Nghĩ đến trước đây, khi bọn họ mười tuổi, tảo thiện ăn hai bát chúc, mười cái bánh bao vẫn ngại không đủ, mà Thiếu chủ ăn chưa bằng một phần mười của bọn họ, liền nói no rồi?

Cắn mỹ thực ở miệng, càng thấy vô vị.

Mất khẩu vị, bọn họ đều buông đũa xuống.

Không rõ bọn họ vì sao lại trầm mặc, Lý Đông Hải nhìn hai cái bánh bao, nó giật nhẹ tay áo của Lý Hách Tể, hỏi: “Có thể…cho ta một cái bánh bao không?”

Nghĩ rằng hắn muốn ăn, Lý Hách Tể rất nhanh lất cho hắn một cái lớn, Lý Đông Hải nói cám ơn, nhận bánh bao, cũng không ăn, chỉ cầm ở trong tay.

“Vì sao không ăn?” Lý Hách Tể hỏi.

Bị phụ thân nhìn chăm chú, nó đỏ mặt. “Ta muốn…đưa cho ca ca ăn. Ca ca nhất định chưa ăn bánh bao ngon như vậy.”

Một câu vô tâm nói ra, nhất thời làm những người khác không thể nuốt nổi thực vật!

Một bàn mỹ thực, bỗng biến thành trang sức phẩm tinh mỹ.

Không khí, không hiểu vì sao lại nặng nề.

Không biết mình có nói sai gì hay không, Lý Đông Hải bất an vặn vẹo hạ thân, muốn đứng xuống.

Nhưng Lý Hách Tể ghìm lại, nó không thể động đậy.

“Người tới ——” trong đại sảnh vang lên thanh âm lạnh như băng của Lý Hách Tể, thân ảnh của tổng quản xuất hiện rất nhanh, Lý Hách Tể hạ lệnh.” Truyền Chính Thù…”

Tổng quản vâng mệnh, lập tức lui xuống.

Chỉ chốc lát, trước cửa lớn xuất hiện thân dáng người thanh tú của Chính Thù.

Hai khắc (1 khắc bằng 15′) trước, chàng đuổi theo ở phía sau Lý Hách Tể, bắt hắn phải đưa ra một thuyết pháp, nhưng bị chặn lại ở ngoài cửa, lại bị nha hoàn kéo đi dùng điểm tâm với hạ nhân trong nhà. Hiện giờ, lại bị tổng quản cấp tốc mời tới, chàng hỏa khí đầy bụng nhưng vì nhớ tiểu tổ tông của chàng, chàng gạt sang một bên, vội vã đi tới. Lúc nhìn thấy một bàn đầy mỹ thực, bộn vị thanh niên không ăn cùng với khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Lý Hách Tể, chàng bất chợt hiểu ra cười lạnh.

“Ca ca…” Lý Đông Hải ngồi trên đùi Lý Hách Tể vừa thấy chàng, lập tức gương mặt giãn ra, giơ bánh báo đang cầm trên tay, vui vẻ nói: “Ca ca, bánh bao ăn ngon lắm, ca nếm thử đi.”

Nhìn bánh bao trắng noãn đưa ở trước mặt, Chính Thù không nén nổi lệ rơi lã chã.

**************

“Ngự Lý sơn trang” rộng lớn đối với Lý Đông Hải chưa bao giờ bước ra khỏi tiểu viện mà nói đúng là tràn đầy những điều mới lạ. Nhưng nó không có nhiều cơ hội để đi quan sát, tìm tòi, sau khi dùng tảo thiện xong, liền bị mang đến thư phòng. Theo lời nha hoàn tỷ tỷ dẫn đường nói, từ hôm nay trở đi, nó phải đọc sách viết tự.

Trong thư phòng, phu tử tao nhã, tuổi chừng tam thập kính cẩn chờ đợi đã lâu.

Khi thấy nha hoàn dẫn đến đứa trẻ xinh đẹp tuyệt trần, trên gương mặt ôn hòa của y hiện lên một tia kinh ngạc. Y là nho sinh trong sơn trang, từng đỗ Trạng Nguyên, nhưng chốn quan trường lãnh khốc vô tình, y từ quan, hồi hương. Hai mươi mấy tuổi đi theo Lý Hách Tể, bày mưu tính kế, năm năm, cuốc sống luôn rất tình thản. Trước ngày hôm qua, y cũng không biết trang chủ xưa nay vẫn lãnh khốc vô tình cũng từng thành hôn lại có một nhi tử. Khi được báo cho biết đảm nhiệm phu tử của Thiếu chủ nhân “Ngự Lý sơn trang”, y cũng giật mình lo lắng đôi chút.

Hiện giờ, tận mặt thấy Lý Đông Hải ước chừng mười tuổi, trang phục trên người vô cùng quái dị, y chấn kinh rồi.

Thiếu chủ nhân…hẳn là nam hài phải không?

Sau khi Lý Đông Hải đi vào thư phòng, y thu hồi kinh ngạc, mỉm cười ôn hòa.

Lý Đông Hải rất có lễ phép, hướng nam tử tao nhã hành lễ. “Phu tử ——-”

Nam tử gật đầu, khi nó ngồi xuống xong mới nói. “Ta họ Cường, tên một chữ Nhân, có thể gọi ta là Cường phu tử.”

Lý Đông Hải đáp ứng.

Cường Nhân mở sách, hỏi: “Thiếu chủ có từng học viết chữ chưa?”

Mặc dù không rõ y vì sao gọi nó là “Thiếu chủ” nhưng Lý Đông Hải thành thật trả lời: “Ca ca có dạy ta ‘Tam tự kinh’ và ‘Bách gia tính’, nhớ được chữ cũng không nhiều lắm.”

Cường Nhân khẽ thở dài, trong tiếng thở dài trần đầy thương xót. Bình thường hài tử của gia đình giàu có, mười tuổi có thể xuất khẩu thành thơ, lãnh thi tụng từ. Đứa trẻ đã bị lãng quên trước mắt này thật khiến cho người khác đau lòng.

Lý Đông Hải ngây thơ nghiêng nghiêng đầu, không hiểu được thương xót cùng tiếc nuối trong mắt phu tử.

Cường Nhân ho nhẹ một tiếng, nhu hòa nói với nó: “Như vậy, ta dạy lại từ đầu đi.”

Lý Đông Hải gật gật đầu, hết thảy tùy theo phu tử.

Buổi sáng, thanh âm lanh lảnh trong thư Lý vọng ra bên ngoài.

Cường Nhân nghe tiếng đọc sách thanh thúy dễ nghe của đứa trẻ, luyến tiếc trong lòng lại bất chợt bùng lên! Đứa trẻ này, thiên tư thông minh nha! Có lẽ không đến một năm, nó có thể vượt qua đồng linh nhân. (bạn cùng lứa)

Giữa trưa, ánh nắng rực rỡ phủ lên hoa cỏ bạt ngàn, gió xuân ấm áp mơn man khiến cho người ta cảm thấy khoan khoái dễ chịu.

Bóng dáng nha hoàn xuất hiện trước cửa thư phòng, khẽ nhắc nhẹ nhàng: “Đã đến giờ ngọ thiện.”

Cường Nhân đáp ứng.

Lý Đông Hải đọc xong một đoạn văn tự mới buông sách xuống.

Cường Nhân nói: “Thiếu chủ theo nàng đi thôi.”

Lý Đông Hải đứng dậy, hướng phu tử hành lẽ nói lời cáo biệt, xong mới theo sau nha hoàn ra khỏi phòng.

Ra ngoài hành lang uốn khúc quanh co, thảm cỏ xanh biếc, muôn hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ, trong hồ nước, ánh sáng lấp lánh, ngư nhi nhảy vọt lên, tràn trề sự sống.

Làn gió ấm áp mang theo hương thơm dễ chịu khiến Lý Đông Hải buồn ngủ. Dụi dụi đôi mắt mệt mỏi, ngáp dài. Ngồi cả một buổi sáng đọc sách thực sự có chút mệt mỏi. Thể lực của nó luôn kém, bình thường hoạt động trong chốc lát sẽ bị nhũ mẫu bắt đi nghỉ ngơi luôn.

Nhà hoàn đi nhanh, nó đi theo phía sau, bước đi chậm dần, hành lang thật dài dường như vô tận, nó mê mẩn nhìn một vùng xanh mướt ngoài hành lang.

Cây cỏ mềm mại, tựa như một chiếc giường của thiên nhiên tạo hóa, hương hoa thơm ngát như mê dược, làm nó liên tục buồn ngủ.

Thân ảnh phía trước vòng sang một chỗ rẽ, Lý Đông Hải chưa có đi tới, chân nó vô thức bước về phía xanh biếc mê người kia.

Nha hoàn không có quay đầu lại, nàng vẫn nghĩ tiểu chủ nhân đi theo phía sau, lúc bước vào đại sảnh, chủ nhân lên tiếng hỏi, nàng mời kinh hoàng thất thố quay đầu lại, phía sau không một bóng người, nàng hoảng sợ quỳ xuống.

Gương mặt Lý Hách Tể lạnh lùng, ra lệnh một tiếng, phát động toàn bộ người trong sơn trang, đóng đại môn tìm người.

Chính Thù nghe thấy liền đi tới, hướng về phía Lý Hách Tể mắng lớn: “Họ Lý kia, ngươi…ngươi bắt tiểu bảo bối của ta làm gì? Ôi, ngươi bắt hắn học một khóa cả buổi sáng? Đông Hải thể hư, sao chịu được loại sức ép thế này? Ngươi…ngươi không phải cố ý làm mệt hắn hả?”

Mọi người nghe xong, ai cũng kinh ngạc. Không thể tưởng tượng được một đứa trẻ xinh đẹp nhường ấy thể lực lại kém vậy?

Chính Thù vừa khóc vừa mắng, Lý Hách Tể vẻ mặt không chút thay đổi, dẫn theo Phong, Hỏa, Lôi, Điện bốn người đi tìm mỗi góc của sơn trang.

“Ngự Lý sơn trang” vô cùng rộng lớn, diện tích chiếm hơn một nghìn khoảnh (1 khoảnh = 100 mẫu, khoảng 6,667 ha – ôi đất đai kiểu gì đây =.=), đình đài lầu các, đại viện tiểu viện, hồ nước ao đầm, giả sơn giả thạch, đất đai cây rừng…sơn trang mênh mông bạt ngàn như thế, muốn tìm một tiểu nhân nhi, quả thực khó như tìm kim đáy biển!

Vả lại, đứa trẻ kia không phải cố ý trốn, mà là vô cớ mất tích. Thường thì vô cớ mất tích sẽ càng khó tìm hơn.

Nửa canh giờ trôi qua, mọi người trong toàn sơn trang đều vô cùng sợ hài.

Một tiếng hổ gầm khiến Lý Hách Tể ngẩn ra. Hắn nghiêng tai lắng nghe, trong khoảnh khắc phất áo lách mình, phi đến chỗ tiếng gầm vọng lại.

Thân pháp của hắn vô cùng nhanh, tuyết y bạch ảnh như một cơn gió mạnh nổi lên, sắc bén xoẹt qua.

Bốn hộ vệ như bóng cũng theo ngay sát sau đó.

Nhanh như chớp, năm bóng người vụt đứng lại trên một thảm cỏ xanh biếc, chỉ thấy cái đuôi trắng đen xen kẽ của một con hổ lớn lần chần ở lùm cây phía trước.

Lý Hách Tể khẽ quát một tiếng, bạch hổ kia quay đầu lại, đôi mắt thâm lục nguyên bản lạnh lẽo, hung ác, nhưng sau khi nhìn thấy Lý Hách Tể, nó lại ngoan như con mèo con đến bên chân hắn dụi dụi.

Tay Lý Hách Tể đặt lên trên đầu bạch hổ, đôi mắt sắc bén quét về phía bụi cây, một vạt áo màu lục nhạt khiến hắn nhanh chân bước đến.

Vừa nhìn thấy, đôi lông mày phút chốc nhíu lại.

Bốn người phía sau đưa mắt nhìn nhau, không nhịn được tiến lên phía trước tìm hiểu.

Trong lùm cây uốn thành hình trăng rằm, một tiểu nhân nhi cuộn mình lại, nó gối đầu lên một cánh tay, một cánh tay túm lấy cỏ xanh mướt mềm mại, gương mặt ngủ say thuần khiết thiên chân vô tà, nhưng bên người nó còn hai tiểu bạch hổ tựa sát vào? Hai tiểu bạch hổ kia ước chừng khoảng hai ba tháng, chốc chốc một dụi dụi vào gương mặt tiểu nhân nhi, một  thì liếm liếm tay nó, thân mật vô cùng.

Sau khi nhìn thấy tiểu chủ nhân bình an vô sự, bốn hộ vệ khẽ thở phào.

Trong mắt Lý Hách Tể hiện lên một tía sáng khó hiểu, không nói gì vuốt ve cự hổ.

Cự hổ gầm nhẹ vài tiếng, hai tiểu bạch hổ dựa vào người tiểu nhân nhi nức nở, tựa hồ không muốn rời đi thân thể ấm áp này.

Tiếng gầm của bạch hổ đánh thức nhân nhi đang ngủ say kia.

Từ từ tỉnh lại, nhập vào mắt là hai tiểu đổng vật đáng yêu, Lý Đông Hải thích thú sờ sờ bộ lông tiểu tử trong lòng ngực. “Hi, tiểu miêu nhi thật dễ thương.”

Hai tiểu tử kia nghe được tiếng khen của nó, tranh nhau liếm mặt nó, nó vừa cười vừa trốn, lơ đãng nhìn thấy động vật thật lớn đứng cách đó không xa, đôi mắt xoe tròn, líu lưỡi. “Miêu thật lớn…”

Cự hổ bị gọi là miêu nghiêng nghiêng đầu, tựa hồ không thể lí giải được cư nhiên có người dám nhầm nó đường đường là chúa sơn lâm uy vũ với loại miêu chơi rông trong nhà?

Tầm mắt theo thân mình “Miêu nhi” hướng lên, khi nhìn thấy gương mặt tuấn mĩ như khắc băng của Lý Hách Tể, Lý Đông Hải kinh sợ kêu lên một tiếng.

Không xong rồi!?

Nó…nó đã quên ngọ thiện…

About 54's F.A.N

Just believe in what you believe...

We don't answer any questions, complaints or comments concerning the services provided on the Website.