Chap 3:

Dong Hae đang lạch bạch bê đống cốc tách, chợt nghe tiếng ông chủ gọi lớn:

_ Dong Hae! Ra đây một chút!

Cậu bấm bụng lo lắng, không hiểu là có chuyện gì. Hôm nay cậu có ăn miếng kem nào đâu cơ chứ?

_ Có việc gì… Á!

Dong Hae lấy tay che miệng, chỉ tay vào cái người đang đứng cười toe toét trước mặt cậu.

_ Eun Hyuk! Tại sao anh…

_ Có vẻ hai đứa quen biết nhau trước rồi thì phải? – ông chủ cười lớn – Từ nay Eun Hyuk sẽ làm việc ở đây. Hai đứa giúp đỡ nhau nhé! – rồi ông quay sang anh – Thằng Dong Hae này làm việc được, nhưng nó hay ăn vụng kem quá! Có gì cậu nhắc nhở nó nhé!

_ Vâng! – Eun Hyuk cúi đầu ngoan ngoãn. Sau khi ông chủ đi hỏi, Dong Hae quay sang nhìn Eun Hyuk với ánh mắt ” tra khảo”

_ Sao anh lại ở đây?

_ Làm việc! – anh thản nhiên rồi bê thùng cốc đặt cạnh vào trong bếp.

_ Tôi nghe nói anh giàu lắm mà! – cậu luống cuống bưng nốt thùng cốc cuối cùng – Mà quám cơm đối diện cũng trưng biển “Tuyển nhân viên” đấy thôi! Đâu nhất thiết phải rúc vào cái quán kem này!

Anh đặt thùng cốc trên tay xuống, quay lại và mỉm cười:

_ Vì tôi biết cậu làm ở đây.

Dong Hae đỏ mặt quay đi. Tim cậu đập thình thịch mà không thể kiểm soát được. Nụ cười ấy, sao có thể dễ thương đến thế chứ? Anh ấy biết mình làm ở đây nên mới đi làm sao? Hay câu nói đó có ý nghĩa gì khác? Hay là…Hay là…

Những câu hỏi tương tự như vậy đeo bám Dong Hae cả buổi. Lúc nào cậu nhìn anh cũng thấy anh nhìn mình. Và mỗi lần như thế, cậu lại chuyển ánh nhìncủa mình sang một người gần đó, để anh không phát hiện ra cậu lén nhìn trộm anh. Dĩ nhiên Eun Hyuk không biết điều đó, nên anh thầm ghen tị với lão già đang đưa đứa cháu đi ăn kem nãy giờ anh phải phục vụ. ” Bộ em mê lão ấy lắm hay sao mà ngắm ổng suốt buổi thế hả Dong Hae? Chẳng nhẽ “nhan sắc” của mình không bằng “nhan sắc” của một ông già trên 60 tuổi?”

(A/N : chết vì 2 cái thằng lày >”< )

Tối hôm đó, Eun Hyuk về nhà, đánh thêm một dấu tick xinh xinh vào trong quyển sổ tay. Thay vì mỉm cười như mọi lần, anh soi đi ngắm lại mình trong gương rồi buông ra câu thở dài, giọng ấm ức:

_ Mình đẹp trai hơn lão già đó mà!

* * *

Cứ như thế, những ngày êm đềm trôi qua trong tiếng cười. Dong Hae phát hiện rằng Eun Hyuk rất vui tính. Anh pha trò làm cậu cười mỗi lúc cậu ở cạnh anh. Điều đó khiến Dong Hae cảm thấy cuộc sống của mình tươi đẹp hơn rất nhiều. Cậu cũng cho anh số điện thoại, và buổi tối, anh luôn luôn nhắn tin cho cậu. Kết thúc cuộc nói chuyện là mẩu tin ” Ngủ ngoan nhé Cá ngốc”

Có lần, cậu hỏi rằng tại sao anh gọi cậu là Cá. Anh chỉ cười và trêu cậu. Bực mình quá cậu gọi anh là Khỉ.

” Mặt anh bộ giống Khỉ lắm hay sao mà em bôi bác anh thế?” – anh ấm ức hỏi.

” Giống Khỉ mà! đấy là quả báo” Cậu nhe răng cười

Đấy là gốc gác của 2 cái biệt danh “cá khỉ”. Và mỗi lần anh chúc cậu như thế, cậu cũng nhắn tin lại

” Ngủ ngon Khỉ đụt”

Dù chỉ là những mẩu tin bình thường thôi, nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy vui lạ. Không biết tự bao giờ, cậu luôn luôn nghĩ đến anh, luôn luôn hướng ánh nhìn của mình về phía anh. Eun Hyuk như một cơn gió mới mẻ, thổi vào cái cuộc sống bình lặng tới mức nhàm chán của cậu.

Nhân đây, chúng ta đề cập tới số phần của quyển sổ tay bé xinh của Eun Hyuk. Hiện giờ, nó đang nằm bẹp một chỗ ngắm mấy con gián chạy qua chạy lại. Số là, trước giờ cậu chủ cưng nó lắm, nên luôn luôn để nó trong túi quần. Không hiểu sao, hôm trước, sau khi làm xong, cậu chủ tay lại quần áo thường rồi nhét tạm nó vào trong túi áo nông tớ mức sau đó cậu chủ cúi xuống buộc lại day giày, vô ý làm nó rớt ra ngoài, nằm yên vị suốt từ lúc đó đến mấy ngày sau vẫn không thấy cậu chủ ra tìm nhặt lại. Thành ra nó phải nằm bẹp một chỗ như thế này!

Còn Eun Hyuk – tên cậu chủ thân thương của nó – hiện giờ đang ngồi tơ tưởng về một cậu bé dễ thương tên là Lee dong Hae. Chỉ tơ tưởng thôi đã đỡ, đây còn ngồi trong lớp học, thi thoảng cười ngu một mình, vô tình giết chết những “trái tim bé nhỏ” ngồi xung quanh. Cũng chỉ tại từ khi sinh ra, cậu chủ chưa gặp được ai cuốn hút mình như Dong Hae cả.

Lớp được về sớm do thầy cô nghỉ tiết. Anh chạy thật nhanh đến lớp của cậu, nhưng sực nhớ ra cậu vẫn còn đang học. Anh viết một bức thư và tìm tủ đồ của cậu để nhét vào. Bỗng nhiên Eun Hyuk nghe thấy giọng con gái ở khu tủ đồ.

_ Cậu định làm gì hả Sunny?

_ Yuri à, chẳng phải tớ đã nói rồi sao? – anh nghe thấy tiếng cười khoái trá của một cô gái khác – Chúng ta sẽ giấu giày của Dong Hae!

_ Có cần thiết phải thế không? – giọng cô gái tên Yuri ngập ngừng – Dù sao thì Dong Hae cũng có làm tổn thương gì anh Eun Hyuk đâu mà…

_ Lại còn không ư? – Sunny vặc lại – Tớ làm thế này còn tốt chán đó! Nó cứ suốt ngày bám lẵng nhẵng theo Eun Hyuk của tớ, làm đủ trò để quyến rũ Hyukie. Thật không thể tha thứ được!

_ Xin lỗi!

Anh bực tức xen vào. Anh không thể đứng đó mà nghe những điều không đúng sự thật người ta nói về cậu chỉ vì anh. Thật ra, nếu có những rắc rối gì xảy ra với cậu, có lẽ cũng chỉ tại anh mà thôi.

_ Hyukie…oppa

Cô bé tên Sunny luống cuống cúi người chào anh, nhưng anh chẳng quan tâm đến bộ dạng lúng túng của cô ta. Anh từ tốn bước đến, nhẹ nhàng cầm lấy đôi giày của cậu ở trên tay của Sunny, đặt ngay ngắn lại tủ đồ của cậu. Thật nhanh, anh rút bức thư nhỏ của mình đặt bên cạnh đôi giày của cậu và đóng cửa tủ đồ lại.

_ Oppa…Hyukie…

_ Cái gì vốn có ở đâu thì hãy để nguyên nó ở đó. – anh mỉm cười, quay gót bước đi, bỏ lại hai cô gái đang cúi gằm khuôn mặt đỏ của mình xuống.

12:30am…

Cậu lết xác ra khỏi cái lớp học kinh khủng, thầm cầu nguyện hôm nay không có gì bất thường xảy ra. Hôm kia một chiếc áo phông tập thể dục của cậu để trong tủ đồ đã bị xé nát. Rồi thì đôi xandan của cậu chỉ còn một chiếc, chiếc còn lại chả hiểu đã bay đâu mất. Và trong tủ đồ của cậu từ hôm kia đến giờ đều có một bức thư ghi những dòng chữ bằng màu đỏ “HÃY TRÁNH XA HYUKIE CỦA BỌN TAO. ĐỪNG LA LIẾM ANH ẤY NỮA”.

“ Gì chứ?” – Dong Hae nghiến răng mở tủ đồ – “Chẳng lẽ chơi với nhau mà cũng bị gọi là “la liếm”, “quyến rũ” ư?”

Và thật ngạc nhiên rằng, đôi giày yêu quý của cậu vẫn còn ở đó, nguyên vẹn và ngay ngắn. Nhưng cậu nhớ lúc đó vội quá nên đã vứt bậy nó vào, chắc có lẽ ai đó đã xếp lại hộ cậu.

Bên cạnh đôi giày là một bức thư.

“ To: My Lee Dong Hae

Ngày mai bùng đi làm, chúng ta đi chơi một ngày được không?”

Dong Hae mỉm cười hạnh phúc. Tim cậu đập rộn ràng không thể kiểm soát được. Bàn tay cầm điện thoại nhắn tin lại cho anh run bần bật. Cậu chẳng hiểu vì sao lại thế nữa. Dù rằng mỗi ngày đến trường, cậu đều bị người ta ném cho ánh nhìn kỳ thị, ghen tức, và hứng nhận những lá thư chửi rủa, thậm chí bị phá hoạt đồ đạc, nhưng cậu không thể, mà cũng không muốn giận anh. Dong Hae biết, vì cậu được anh đối xử tốt. Nhưng tại sao người ta có quyền yêu anh còn cậu thì không được chứ?

Mặt Dong Hae bỗng đỏ bừng. Cậu…cậu đang nghĩ cái gì vậy? Yêu anh ư? Không, không!!!!!!

” Mày làm sao vậy Dong Hae?” – cậu lắc lắc đầu – ” Lại nghĩ bậy bạ vớ vẩn rồi!”

Dù vậy, mặt cậu vẫn không hết đỏ. Đi trên đường mà nghĩ vẩn vơ, thỉnh thoảng lại bật cười vô cới.

Gió cũng cười, vi vu trên hàng cây hè xanh mướt thơ mộng…

***

Cậu thở dài ngồi phịch xuống giữa đống quần áo. Mặc cái gì bây giờ? Dong Hae vò đầu. Tóc cậu rối bù. Mất đến một tiếng đồng hồ, cậu mới nghĩ ra được cái chân lý rất đỗi “cao siêu”, đó là ” cứ đơn giản thoải mái là đẹp nhất”. Như vậy, cậu vớ tạm cái quần dài và chiếc áo phông trăng hơi ôm sát lấy người rồi lạch bạch ra khỏi nhà.

Cậu đâu biết rằng, trong một cái biệt thự nọ, có một công- tử- tự- tin cũng lúi húi chọn quần lựa áo (__ __!)

_ Chú mày đừng mặc vest! Nóng chết người ra ấy! – Yul vứt cho Eun Hyuk quần dài và áo phông – Cứ mặc thế này cho anh!

_ Có quá đơn giản không? – Eun Hyuk méo mặt – Có sợ bị người ta chê không? Buổi hẹn này mang tính “định mệnh” đấy ông anh…

_ Nghe lời chú mày kể thì Dong Hae đâu phải đứa trang trọng cầu kỳ màu mè đâu chứ? – Yul phẩy tay – Tin lời anh mày đê! Mặc vest khép người ta thấy mất tự tin rồi chạy dài là thôi rồi!

_ Uhm… – Eun Hyuk ậm ừ tỏ vẻ lưỡng lự.

_ Chưa bao giờ anh thấy mày như thế này! – yul mỉm cười, thở dài – Gặp được tình yêu rồi có khác! Mà, – anh đưa tay lên vài Eun Hyuk – hãy lo o bế anh mày đi! Nhờ anh mà mày gặp được tình yêu nhé!

_ RỒi, rồi! – Eun hyuk toe toét cười – Em sẽ “trả nợ” mà.

_ Nhớ đấy! Nhanh lên đi! Mày mà muộn là “mất điểm” lắm đấy! Hôm nay mà thành công thì chúng ta sẽ đi mở tiệc ăn mừng, còn không thì làm bữa giải sầu!

_ OK! – Eun Hyuk cười tươi, chạy nhanh ra khỏi nhà. Mảnh nắng trải dài trên mái tóc và bờ vai tỏa sáng…

Khi anh đến, cậu đã đứng ở đó, thanh mảnh với chiếc áo phông ôm sát người. Eun Hyuk thở phào, thầm cám ơn Yul thêm lần nữa vì đã bắt anh mặc đơn giản, chứ không đi cạnh anh khéo cậu nghĩ anh kỳ thị cậu quá.

_ Em đợi anh lâu chưa?

Anh cúi đầu, để khuôn mặt của anh sát với khuôn mặt cậu, vì hình như cậu đang suy nghĩ gì đó đến mức anh đứng thù lù trước mặt cũng không để ý.

_ Á! Anh làm gì mà như ma vậy?

Cậu giật nảy mình đứng lui ra xa, ôm ngực thở hồng hộc. “ Dễ thương quá chừng…” anh mỉm cười.

_ Anh đứng đây nãy giờ mà em không nhìn thấy! – anh giả vờ giận dỗi – Hay đang tơ tưởng đến ai?

_ Bây giờ mình đi đâu đây? – cậu đánh trống lảng, quay đi nhìn xung quanh, giấu đi khuôn mặt đang dần đỏ ửng. Phản ứng của cậu làm anh chột dạ. Chẳng lẽ đúng là cậu ấy đang tơ tưởng đến cô gái hay chàng trai nào đó trong lúc anh chưa đến sao?

_ Này, anh có nghe em hỏi gì không đấy?

Cậu huơ huơ tay trước khuôn mặt ngù ngờ đang thẫn thờ thơ thẩn ra của anh. Lấy lại tinh thần, anh mỉm cười:

_ Chúng ta đi ăn trước nhé!

_ OK! Em đã không ăn sáng đấy! – cậu cười vô tư – Để ăn trưa được nhiều hơn.

Anh bật cười, nắm tay cậu dắt đi. Tay anh thật mát…

Dường như nắng không còn quá gay gắt…Dường như trong suốt, nhàn nhạt một màu…

***

Trong quán ăn…

Những người bồi bàn và những vị khách hiếu kỳ đều hướng ánh mặt mình về phía hai chàng đẹp trai đang ngồi ở góc cạnh cửa sổ.

_ A, có sinh tố “Biển xanh” này Dong Hae! – anh hào hứng.

_ Còn có cả “Rừng thẳm” này! – cậu thốt lên ngạc nhiên – Sao họ đặt những cái tên mỹ miều thế nhỉ?

_ Nghe hay mà! – anh bật cười – Anh sẽ uống cái “Biển xanh”, còn em uống “Rừng thẳm” nhé!

Rồi lại tiếp tục lật menu soàn soạt. Tưởng như không còn gì nữa, thì một lúc sau nhân viên phục vụ và khách trong nhà hang được chiêm ngưỡng một màn “tranh đồ ăn” y hệt trong Kungfu Panda vậy.

_ Á, sao không cho em ăn mỳ?

Dong Hae thốt lên bực tức. Gần đưa dĩa mỳ ý cuộn đầy lên miệng thì bị anh tranh mất.

_ Em cứ ăn đi, anh có làm gì đâu? – anh cười đểu.

_ Có mà! Anh ăn mất mỳ của em!

Cậu lấy đũa gắp miếng chả trước mặt, ngay lập tức đũa của anh cũng với ra gắp tranh của cậu. Cậu lừ mắt nhìn anh rồi tranh lại. Cứ thế, cuộc “đấu đũa” bắt đầu và sau một hồi, anh giành được miếng chả ăn ngon lành.

_ Luyện Kungfu tí đâu có sao? – anh cười hề hề khi thấy cậu ném cho mình ánh mắt bằng viên đạn. Vừa cười vừa đưa mỳ lên miệng. – Thôi, ăn bình thường tử tế đi!

Soạt!

Mỳ trên dĩa của anh đã mất. Cậu đứng dậy lấy dĩa của mình hớt mỳ của anh rồi nhai như thể chả có gì xảy ra.

_ Em thắng! – cậu kết luận.

_ Anh bảo là ăn bình thường tử tế cơ mà!

_ Lúc đầu em ăn bình thường tử tế nhưng anh đâu có làm theo! – cậu nhún vai.

_ Hừ, đã vậy… – anh nghiến răng.

Hết lục cục, loảng xoảng lại đến canh cách, sột soạt phát ra từ cái bàn ăn quái dị đó.

_ Chơi cái này hay nhỉ? – cậu cười đắc thắng.

_ Hay cái nỗi gì! – anh lườm cậu – Không chơi nữa!

_ Ừm… Không chơi nữa. Anh ăn đi, em no rồi! – cậu khoái chí nhìn anh – Tất cả là tại anh. Tự nhiên bày ra trò này. Thôi còn ít mỳ với salad, ăn đi kẻo đói.

Đúng lúc đó, người phục vụ bưng ra hai cốc sinh tố được trang trí rất đẹp, theo sau là một anh chàng đang ôm một con khỉ và một con cá bằng bông.

_ Sinh tố của quý khách đây. – cô phục vụ đặt hai cốc sinh tố xuống bàn – Còn đây là quà khuyến mãi của quý khách.

_ Quà khuyến mãi ư? – anh và cậu tròn mắt nhìn hai con thú bông.

_ Vâng. Những ai đi cùng nhau tình cờ gọi hai cốc sinh tố này thì sẽ được khuyến mãi thêm. – cô phục vụ mỉm cười khi nhìn thấy 2 đôi mắt ngạc nhiên ngó mình chằm chằm – Mời quý khách nhận.

Cậu ôm lấy con khỉ từ tay người phục vụ vào lòng, dụi đầu vào bộ lông óng mượt của nó. Thật là tình cờ!

_ Em sẽ giữ con khỉ, còn anh giữ con cá nhé! – cậu cười, siết chặt lấy con khỉ bông – Anh ăn nhanh lên nào!

Anh mỉm cười hạnh phúc khi thấy cậu ôm con khỉ, giấu khuôn mặt đỏ bừng xuống, tủm tỉm nhai thức ăn.

Chap 4:

Trời tối. Anh dắt cậu lên tàu điện số 2. Đã khá muộn nên ít người lên tàu, anh và cậu dễ dàng chiếm được chỗ ngồi.

_ Chúng ta đi đâu vậy? – cậu hỏi anh.

Buổi chiều, Dong Hae và Eun Hyuk đã đi lòng vòng khắp nơi. Từ chỗ chợ như Myeong Dong, Dong Dae Mun, Nam Dae Mun đến những nơi cổ kính như cung Gyeong Bok. Cậu và anh vừa từ công viên Lotte World đi ra.

_ Một nơi bí mật! – anh nháy mắt cười với cậu. – Nhưng hơi xa. Đi chắc khoảng tầm hơn 1 tiếng, vì thế em có thể ngủ.

_ Mmmmm! – cậu nhắm mắt lại. Đi chơi cả ngày mà không được ngủ trưa khiến mắt cậu díp lại. Dong Hae chìm vào giấc ngủ ngon lành. Anh ngồi bên cạnh, chỉ cười, cho đầu cậu ngả vào vai anh.

Bên ngoài, đèn đường đang được bật. Những ánh đèn lung linh huyền ảo, thắp sáng bờ sông Hàn. Seoul về đêm càng trở nên náo nhiệt hơn, sôi động hơn…

Anh sẽ đưa cậu đến một nơi…Nơi đó, lâu lắm rồi anh không đến…

***

Dòng suối chảy êm đềm theo con đường dốc thoai thoải. Hai bên là những bụi cỏ, lau mọc um tùm. Những bóng đèn nhỏ hai bên tường được bật lên, nhưng ánh sáng của chúng yếu ớt chỉ vừa để nhìn thấy mặt nhau, và để nhìn dòng suối trong vắt chảy.

Anh đã đưa cậu đến City Hall, và trước mặt cậu đây là dòng suối nhân tạo tuyệt đẹp. Dong Hae rất ít khi đến đây, bởi cuộc sống vừa đi học, vừa đi làm đã cuốn lấy cậu, không cho cậu một giây phút hiếm hoi nào để thảnh thơi đi dạo, ngắm cảnh. Hơn nữa, cậu chưa ngắm nhìn dòng suối này vào buổi tối bao giờ. Vì thế, Dong Hae không khỏi ngạc nhiên khi chiêm ngưỡng vẻ đẹp lãng mạn của dòng suối này vào buổi đêm.

_ Tuyệt quá…

Cậu thốt lên, mỉm cười. Hôm nay còn là ngày thường nữa nên ở đây rất vắng vẻ. Đa số những người ở đó là khách nước ngoài du lịch.

_ Anh đã từng bơi ở đây đấy! – Eun Hyuk bật cười.

_ Thật sao? – cậu quay sang hỏi anh.

_ Ừ…Xong rồi về ốm lăn lóc ra đấy! – anh bật cười – Chúng ta đi dạo nhé!

Anh nắm tay cậu, đi dọc dòng suối. Đi thật lâu, thật lâu…

Càng xa, người càng vắng. Có vẻ như ai cũng quyết tâm đi đến hết dòng suối, nhưng họ không đủ can đảm đi đến gần 6 ki-lô-mét.

Rồi đến khi không còn ai khác ngoài anh và cậu, anh mới đứng lại. Eun Hyuk xoay ngang người Dong Hae ra, để cậu dựa vào tường. Anh đứng đối diện với cậu, lấy hai tay giữ lấy vai cậu.

Thật chậm, thật chậm, anh từ từ cúi xuống gương mặt đang ngước lên của cậu. Đôi mắt Dong Hae mở to. Anh có thể nhìn trong đó sự ngạc nhiên, xen lẫn với xấu hổ, ngượng ngùng của cậu.

Thì thầm từng tiếng thật nhỏ mà rõ ràng, vừa đủ cho cậu nghe, anh nói:

“ Dong Hae à…Hôm nay, anh muốn nói với em điều này…Anh-yêu-em…”

Cậu ngước đôi mắt to tròn của mình lên nhìn anh. Anh nhìn lại cậu trìu mến.

Thời gian như đông đặc lại. Không gian yên ả, tĩnh mịch đến nỗi có thể nghe thấy từng nhịp đập của trái tim, và từng hơi thở của mỗi người. Dường như, chỉ có cậu và anh còn tồn tại trên thế giới này…

Nếu như đây là một giấc mơ thì cậu cũng không mấy ngạc nhiên. Một giấc mơ mà trong đó, anh nói rằng anh yêu cậu. Vì thế, đã mơ thì mơ cho chót.

Thấy cậu cứ nghệt cái mặt ra như thể chẳng hiểu gì, anh bắt đầu sốt ruột. Chẳng lẽ bầu không khí đang lãng mạn thế này, tự nhiên lại chêm một câu lãng xẹt kiểu như “Anh nói nhỏ quá hay sao mà chẳng thấy em ậm ừ trả lời gì vậy?” hoặc là “Em có hiểu anh nói cái gì không đấy?”…

“ Em thích anh.” – cậu nhẹ nhàng đáp lại anh. Bây giờ thì cái vẻ nghệt chuyển từ mặt cậu sang mặt anh.

“ Chỉ thích thôi sao? Không yêu sao?” – Anh ngơ ngác nhìn cậu.

“ Ừ, thích!” – Cậu bật cười. Nhìn cái mặt ngơ ngố này của anh thì chắc không phải mơ rồi.

“ Thôi, thích là được rồi!” – Anh lấy lại “phong độ”, cúi xuống, từ từ, thật chậm, thật chậm.

Eun Hyuk đặt lên môi Dong Hae một nụ hôn ngọt ngào. Cậu nhắm mắt lại, vòng tay qua cổ anh. Anh nâng niu bờ môi cậu, vì anh biết đây là nụ hôn đầu của cậu. Thật mềm mại, thật nhẹ nhàng. Và cũng không kém phần say đắm, đê mê…

Xa xa, có tiếng nhạc vọng lại. Gió đưa những chiếc chuông nhỏ kêu leng keng. Gió đưa dòng suối chảy róc rách. Gió đưa chiếc lá rung khẽ trên cành cây. Gió đưa anh và cậu gần nhau hơn…

About 54's F.A.N

Just believe in what you believe...

We don't answer any questions, complaints or comments concerning the services provided on the Website.