Chap 5:

_ Tiệc ư?

Dong Hae tròn mắt nhìn Eun Hyuk. Hai người đang ngồi trên tàu điện sau khi đến trường dự lễ khai giảng.

_ Ừ! – anh gật đầu, mỉm cười với cậu – Anh muốn em gặp một số người bạn của anh. Mai nhé! Mặc như bình thường thôi là OK rồi!

***

_ A, hai nhân vật chính đã xuất hiện!

Yul đón anh và cậu ở trên cửa ra của bến tàu điện, không mấy ngạc nhiên khi cái thằng tối ngày chỉ biết lái ô tô tự nhiên quay ngoắt sang nghiện đi tàu điện.

_ Cậu là Dong Hae à?

Yul cười tít mắt khi nhìn thấy cái vẻ mặt ngơ ngác của cậu bé đang nhìn anh chằm chằm.

_ Anh là…?

_ Anh là Yul, bạn thân của thằng nhóc này! – Yul quay sang xoa đầu Eun Hyuk rồi quát – Thằng kia! Anh thân với mày thế mà mày không một lần nói với người yêu về sự tồn tại của anh mày à, hả?

_ Ầy…em quên! – Eun Hyuk cười khì, gãi đầu tỏ vè bối rối – Vì là…

_ Vì là mải tâm tình với nhau nên quên mất anh mày chứ gì? – Yul lườm – Mày được lắm thằng này! Về nhà anh sẽ xử mày cho ra trò, còn bây giờ thì đi nào!

Dong Hae cảm thấy Yul là người tốt, vì Yul đã xóa tan những nỗi lo lắng của cậu về bữa tiệc ngày hôm nay. Từ hôm qua đến giờ, cậu cứ thắc thỏm nghĩ đến những người bạn của anh. “Họ có dễ gần không?”. “Họ có quý mình không?”…

Từ ngày anh nói rằng anh yêu cậu đến giờ, chắc cũng khoảng 2 tháng rồi. Quãng thời gian nghỉ hè ở bên anh thật hạnh phúc, khiến cậu chìm ngập trong thế giới màu hồng. Cậu thật sự yêu anh và anh cũng như vậy. Chưa bao giờ Dong Hae cảm thấy sung sướng như thế.

_ Chúng ta sẽ ngồi ở đây nhé! – Yul chỉ vào dãy bàn lớn giữa nhà hàng – Mới có một vài người đến thôi. Chúng ta sẽ chờ một chút nhé!

_ Em đi rửa tay một tí! – Dong Hae lạch bạch chạy đi tìm nhà vệ sinh.

“ Này, hôm nay chắc cũng như bình thường thôi phải không Nana?”

Dong Hae bước ra, nhìn thấy hai cô gái đang thì thầm trò chuyện với nhau. Dù vậy, cậu vẫn có thể nghe thấy họ nói gì.

“ Bình thường là sao, Jess?” – cô gái tên Nana hỏi lại vẻ ngạc nhiên.

“ Ừ, tức là tổ chức một buổi tiệc để trao giải ấy?”

“ À!” – Nana bật cười – “Tớ tưởng gì chứ! Hôm nay lý do tổ chức tiệc của Yul mập mờ lắm. Biết đâu lại có sự kiện gì trọng đại khác?”

“ Có lẽ để người đến đông đủ hơn thôi!” – Jess phẩy tay – “ Mình nghĩ Yul đã bảo với Eun Hyuk là cưa ai đấy, rồi Eun Hyuk cưa được. Và Yul sẽ tổ chức tiệc để trao thưởng. “Người bị cưa” sẽ đau khổ chạy ra như trong phim. Có lẽ quá nhàm rồi nên giờ không cho biết lý do để chúng ta hứng thú tò mò mà đến chăng?”

Từng lời nói thật nhỏ ấy như từng chiếc kim bé mà sắc đâm thật sâu vào trái tim cậu. Dong Hae cố gắng không bật ra tiếng kêu đau đớn. Vậy ra là như thế sao? Anh va vào cậu trong đêm mưa, rồi mời cậu đi ăn. Nghĩ đi nghĩ lại, Dong Hae thấy đó đúng là một kế hoạch. Một kế hoạch thông thường, nhưng quá hoàn hảo để bịt mắt một đứa ngù ngờ như cậu.

Có lẽ, tại cậu đã quá tin tưởng vào anh. Sao cậu có thể quên, anh là một công tử nhà giàu. Thành tích học tập trong trường là vô địch. Có hàng tá đứa con gái chân dài cao ráo xinh đẹp ở bên cạnh anh, mong mỏi được anh chú ý đến.

Cậu quay lại phòng vệ sinh, nhìn lại mình trong gương. Một thằng bé ngô ngố, nghèo khổ tới mức phải lo từng miếng ăn qua ngày, trí tuệ tà tà chẳng bằng ai đang ngó lại cậu trong chiếc gương sáng. Vậy, cớ gì anh bỏ những cô gái nhà giàu xinh đẹp chỉ để chạy theo một thằng ất ơ bình thường như cậu?

Sao cậu không sớm nhận ra, đó chỉ là một bản hợp đồng giữa anh và Yul? Có lẽ, tại vì cậu luôn luôn tin tưởng về mọi thứ tốt đẹp trên thế giới này, luôn luôn tin tưởng vào những câu chuyện thần tiên chỉ có trong cuốn sách cổ tích. Vì cậu chưa bao giờ nếm trải mùi vị của sự lừa dối trên thế giới này. Nên cậu đã tin anh, đã yêu anh hết lòng mình, để rồi không nhận ra, anh chỉ coi mình là một thứ cỏ rác, là một tấm hợp đồng vô cảm…

Càng nghĩ, cậu càng thấy đau đớn. Thật may mắn, cậu đã vô tình nghe được điều này. Dong Hae tự an ủi mình, nếu không sớm muộn gì, cậu cũng sẽ bị lôi ra làm trò cười cho họ. Phải nhìn thấy gương mặt anh cười thoải mái khi cậu như thế này thì cậu sẽ cảm thấy tan nát hơn mà thôi. Tốt nhất…

***

“ Dong Hae làm gì mà lâu quá?” – Yul hỏi Eun Hyuk – “ Em thử đi tìm cậu ấy xem? Có lẽ cậu ấy làm sao chăng?”

“ Chẳng biết nữa!” – Eun Hyuk lo lắng nhìn đồng hồ, xô ghế bước ra “Nếu có chuyện gì thì anh hãy lo buổi tiệc này như không có gì xảy ra nhé!”

“ Ừ! Đi tìm cậu ấy đi!” – Yul giục.

Eun Hyuk chạy về phía nhà vệ sinh, hỏi anh bồi bàn đang đứng gần đó.

“ Anh có nhìn thấy một cậu cao từng này không?” – Anh ước lượng chiều cao của cậu bằng tay – “ Cậu ấy ở trong này khá lâu rồi…”

“ À, cậu bé ấy vừa hỏi tôi cửa sau để ra khỏi nhà hàng! Cách đây khoảng vài giây thôi…” – anh bồi bàn lộ rõ vẻ lo lắng – “ Cậu ấy có vẻ không ổn…Giọng nghẹn lại như cố gắng để không khóc vậy…”

Eun Hyuk giật mình. Đã có chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Tại sao cậu không nói với anh? Cậu bị ai bắt nạt ư? Sao cậu không gọi cho anh? Tại sao cậu lại âm thầm chạy ra khỏi cửa hàng như thế chứ? Dong Hae à, em không sao chứ?

Bên ngoài trời đang mưa…Anh nhìn thấy cậu đang đi từng bước thật chậm. Eun Hyuk vội vã lao ra, nắm lấy tay cậu. Trời đang mưa, cậu ra đây để làm gì? Lại còn đi cửa sau nữa chứ.

“ Em làm gì ở ngoài này vậy?” – anh lo lắng, cởi áo khoác ngoài ra định che mưa cho cậu.

“ Tại sao…lại là tôi…?” – cậu lặng lẽ hỏi, không quay mặt lại nhìn anh.

Ngay bây giờ đây, cậu không thể giữ giọng mình như bình thường được nữa, dù đã cố gắng hết sức. Anh muốn em bị bẽ mặt lắm hay sao? Anh muốn em quay vào trong đó và đóng vai một thằng ngốc đáng thương bị anh dắt mũi hay sao…

“ Sao cơ?” – anh ngạc nhiên. Cậu đang nói gì vậy? – “ Có ai bắt nạt em sao?”

“ Tôi hỏi anh…TẠI SAO ĐỐI TƯỢNG CỦA ANH LẠI LÀ TÔI?” – cậu quay lại, thét lên tuyệt vọng – “ Anh muốn nhìn thấy tôi đau khổ vì đã yêu anh như một thằng ngốc hay sao? Anh độc ác quá Lee Eun Hyuk à!…”

“ Dong Hae…?” – anh bối rối. Cậu đang nói gì vậy? Thật sự, mọi chuyện vốn rất êm đẹp cơ mà. Anh yêu cậu và cậu cũng yêu anh. Tình yêu đâu có thể lý giải được cơ chứ?

“ Phải chăng, chỉ vì Yul đã cá cược gì với anh à?” – Dong Hae bật cười – “Vì tiền à? Hay vì cái danh hiệu “Baby-killer số 1”?

Eun Hyuk giật mình. Ai? Ai đã nói ra chuyện đó? Rõ rang nó rất tuyệt mật, và Yul đã phá bỏ cái cam kết đó từ khi anh nói anh yêu cậu thật lòng rồi cơ mà? Tại sao, cho đến giờ cậu lại biết chuyện đó? Anh yêu cậu thật mà…thật mà…

Nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Eun Hyuk, Dong Hae càng đau đớn hơn bao giờ hết. Trái tim của cậu như đạp hẫng và tưởng chừng như không còn đập nữa. Vậy ra là thật à? Là thật hả anh? Tất cả chỉ là một bản hợp đồng tình yêu sao? Chỉ là những giấc mơ mỏng manh như bong bóng, chạm vào là tan biến thôi sao…?…

“Quanh anh có hàng tá người đẹp nhà giàu, anh có thể lấy tiền đơn giản hơn, hoặc có thể dễ đạt được cái danh hiệu ấy hơn là đi cưa tôi mà!” – giọng cậu tuy nghẹn nhưng kiên quyết và rõ ràng – “Hay anh thích đi cưa con trai để chứng tỏ rằng mình cưa ai cũng được?”

“ Dong Hae à…” – anh yếu ớt nói. Cậu chẳng còn tin anh nữa rồi. Với cậu, anh chỉ là một kẻ lừa dối đáng khinh bỉ. Vậy, bây giờ, anh giải thích với cậu đâu có nghĩa lý gì chứ…

“ Xin lỗi, vì tôi quá ngu nên giờ mới biết!” – Dong Hae cười khẩy – “Nhưng mà dù sao cũng không ngu tới mức thản nhiên bước vào trong đó và làm trò cười cho anh và đám bạn của mình! Xin lỗi, nếu anh không đạt được số tiền đó, hoặc không đạt được cái danh hiệu đáng nâng niu ấy!”

Cậu giật tay mình ra khỏi bàn tay ấm áp của anh. Tim cậu nhói đau. Bàn tay ấy rồi sẽ không bao giờ nắm lấy tay cậu nữa. Nụ cười của anh cũng không còn dành cho cậu nữa. Và câu nói yêu ngày hôm ấy, cái hôm anh và cậu tranh nhau thức ăn, cái hôm anh dắt cậu đi dọc bờ suối ở City Hall ấy, cũng chỉ là một lời nói giả dối…Tất cả, chỉ là giả dối thôi…Là vô thực thôi…

Sống mũi cậu cay xè. Đôi mắt tự nhiên ngứa một cách khó chịu. Cậu bước đi trong màn mưa trắng xóa mờ ảo.

Anh không đuổi theo cậu. Vừa nhẹ nhõm, vừa hụt hẫng…

Nhẹ nhõm, vì tất cả đã kết thúc…

Nhưng hụt hẫng nhiều hơn…Anh, thật sự, không còn cần cậu nữa rồi…

Vì cậu, với anh, chỉ là cỏ rác…

Chỉ là người giúp anh đạt được điều anh muốn.

Chỉ là một tấm hợp đồng tình yêu không đáng chân trọng.

Đây không phải giấc mơ…Đây là thật. Là thật.

Không phải là những câu chuyện thần tiên. Không phải là những câu chuyện cổ tích.

Hoàng tử và công chúa không thể sống bên nhau, vì hoàng tử đã nói dối rằng mình yêu công chúa rất nhiều…

Mưa ơi…

Giá như mưa có thể cuốn trôi đi tất cả…

Giá như mưa có thể xóa sạch những gì xảy ra trong những tháng ngày qua…

Hãy trả lại cho tôi, cuộc sống vốn có như thế…

Cuộc sống, dù nhàm chán, nhưng không giả dối…

Trả tôi về nơi tôi đã từng và đáng lẽ phải thuộc về…

***

_ Eun Hyuk! Eun Hyuk!

Yul cầm ô, vội vàng lao ra che cho người em của mình đang đứng thẫn thờ, nhìn theo một người vô hình đã bước đi từ rất lâu.

_ Bữa tiệc đã kết thúc. Em phải ăn gì đó chứ?

Eun Hyuk không trả lời.

_ Dong Hae đâu rồi? – Yul hỏi.

_ Đi…rồi… – Eun Hyuk thẫn thờ đáp lại – Cậu ấy…biết về…bản hợp đồng…của chúng ta…ngày hôm ấy…

_ Tại sao? – Yul giật mình – Anh đâu có nói với ai đâu? Hãy đuổi theo cậu ấy và nói rằng không phải đi?

_ Không…Yul à… – Eun Hyuk quay lại nhìn Yul, mỉm cười. – Em không thể làm gì được cho cậu ấy…Dù nói thế nào cậu ấy cũng chỉ coi em là kẻ lừa gạt mà thôi…

Anh muốn khóc. Anh thật sự muốn khóc. Cậu bỏ anh đi rồi. Món quà của cuộc sống này đã rời xa anh rồi. Nhưng tại sao anh không thể khóc…?

Khi người ta không muốn khóc, người ta lại khóc thật nhiều…

Còn khi người ta muốn khóc, thì nước mắt nén lại, chảy ngược vào trong tim…

Trái tim anh như bị ai đó bóp nghẹt khi cậu nói từng lời lạnh lùng với mình. Cho đến giờ, anh vẫn cảm thấy khó thở.

Cậu đi rồi…đi rồi…Anh đau đớn…Có cái gì đang giằng xé tâm hồn anh, chà đạp, tức giận, đau đớn…

Cậu rút tay mình ra khỏi sự níu giữ của anh. Cắt đứt. Nỗi đau của anh vỡ vụn ra thành hàng trăm, hàng ngàn mảnh.

Thà rằng khóc một lần. Tất cả nỗi ấm ức đau xót đều được vơi bớt. Rồi sẽ nhẹ nhõm hơn thật nhiều. Còn hơn là muốn khóc mà nước mắt không thể nào chảy ra như thế này…

Bờ môi ngọt ngào của cậu…Bàn tay mát lạnh của cậu…Nụ cười trong sáng không vẩn đục của cậu…Vẻ mặt ngây thơ của cậu…Tất cả những gì mang tên Lee Dong Hae đều khắc sâu trong trái tim anh, mang lại cho anh niềm hạnh phúc không nói nên lời. Nhưng bây giờ, chúng lại làm dấy lên trong lòng anh một nỗi đau không tên. Một nỗi đau có thể bóp nghẹt cơ thể của anh…

_ Sao mày không thử? – Yul tức giận – Nếu anh là mày, anh sẽ chạy theo cậu ấy…

_ Nhưng anh không phải là em. – Eun Hyuk mỉm cười. Nụ cười chất chứa đau khổ – Nếu chạy theo mà cậu ấy từ chối em thì sẽ càng đau khổ hơn thôi… Nếu chấm dứt là ý muốn của cậu ấy, em đâu thể làm gì?

Anh nhấc đôi chân nặng trịch của mình bước đi, để lại Yul ở đó.

*flash back*

_ Này, tình hình cưa cẩm thế nào rồi?

Yul vỗ vai cậu em kết nghĩa của mình cái bộp. Nhưng trái lại vẻ toe toét mà anh nghĩ, thằng em quay lại với vẻ mặt khổ sở.

_ Biết làm sao bây giờ?

_ Hả? – Yul ngạc nhiên.

_ Em…yêu cậu ấy rồi…
.
.
.

_ Yul! Trông em thế nào?

Eun Hyuk mặc bộ vest đứng trước mặt anh, vẻ mặt lo lắng thấy rõ.

_ Mặc vest là sự lựa chọn ngu ngốc nhất! – Yul nhún vai, ném cho thằng em mình bộ quần áo bình thường – Mặc cái này đi!
.
.
.
_ Nghe nói mày làm việc ở quán kem?

Anh trố mắt nhìn Eun Hyuk, càng ngạc nhiên khi thằng bé gật đầu cái rụp.

_ Mày đâu thiếu tiền?

_ Vì Dong Hae làm ở đó!
*end flash back*

Yul nhớ lại, những tháng ngày ấy. Những tháng ngày mà thằng em kết nghĩa thân thiết từ nhỏ của anh biết yêu thật sự. Anh thật sự rất mừng, dù ban đầu, đó chỉ là một bản hợp đồng tình yêu giữa anh và cậu.

Sao Eun Hyuk lại không chạy theo chứ…

Sao lại nghĩ rằng dù chạy theo cũng vô ích chứ…

Vậy là, mối tình đẹp đẽ đó, đã hết rồi sao Eun Hyuk?

“ Eun Hyuk à, anh có biết Dong Hae muốn anh chạy theo và giữ cậu ấy lại lắm không?…”…

Chap 6:

Đã 3 tháng trôi qua kể từ ngày hôm đó…Cậu đã không còn gặp anh nữa…Ở trường, ở chỗ làm, anh cũng không xuất hiện nữa. Tưởng như anh đã biến mất ra khỏi cuộc đời cậu, nhanh và nhẹ như một cơn gió, như một hơi thở. Tưởng như vốn trước đây anh đã không tồn tại…

Dong Hae không quan tâm xem tại sao anh không đến trường. Vốn, cậu đã muốn quên anh rồi mà. Anh không có ở đây, anh bước ra khỏi cuộc đời cậu, đó chẳng phải là mong muốn của cậu sao?

Mọi ngày, cậu đến trường, cậu về nhà, cậu đi làm. Cuộc sống dường như đã trở về quỹ đạo của nó. Vốn dĩ, cuộc sống của cậu đã nhàm chán như thế. Dường như, cơn mưa ngày hôm đó đã cuốn anh đi mất. Nó đã trả lại cậu về nơi mà cậu đáng lẽ phải thuộc về. Lẽ ra, cậu phải cảm thấy vui mừng mới phải chứ…Vì anh đã làm theo điều cậu muốn, đó là biến mất khỏi thế giới của cậu…

Nhưng, lòng Dong Hae nặng trĩu nỗi buồn. Biết rằng anh hiểu cậu không muốn gặp anh. Biết rằng lẽ ra cậu mong muốn một cuộc sống như thế này, nhàm chán nhưng bình yên. Nhưng cậu vẫn muốn được nhìn thấy anh, dù chỉ một lần thôi, thế là được rồi…Dù rằng lúc đó, anh sẽ đi với một người khác, anh sẽ làm với người đó những gì anh đã làm với cậu, dù biết rằng trái tim mình rồi sẽ vỡ tan vì anh thêm một lần nữa, nhưng…cậu vẫn muốn gặp anh…một lần nữa…

Nhưng cậu biết, anh chẳng còn cần cậu nữa, vậy anh xuất hiện trước mặt cậu để làm cái gì cho phí công phí sức của anh. Dù sao…cậu cũng không giúp anh đạt được một cái gì của Yul cả…Cậu tự nhủ mình nên cố gắng thích nghi với hiện tại. Có lẽ, thế là tốt hơn gặp anh để rồi đau khổ…

Tự nói với mình như thế mà cậu kiên cường bám trụ lấy cuộc sống hiện tại. Dong Hae đã tự đeo cho mình một cái mặt nạ. Cái mặt nạ giúp cậu có thể cười nói như không có chuyện gì xảy ra cả. Chiếc mặt nạ giúp cậu trở về là một Lee Dong Hae như trước đây, dù không phải như vậy.

Sau khi cậu không còn gặp anh nữa, những lá thư màu đỏ biến mất khỏi hộc tủ đựng đồ của cậu. Quần áo, giày dép của cậu vẫn nguyên vẹn suốt 5 tiết học buổi sáng. Mọi thứ, dường như đã trở về như trước đây…

Tháng 12, tuyết bắt đầu rơi trắng xóa sân trường. Ngước đôi mắt vô hồn của mình lên nhìn bầu trời xám xịt đặc sệt của một ngày đông ảm đạm, cậu trút ra một tiếng thở dài. Lạnh quá…Tưởng chừng như cái lạnh có thể xuyên thấu lớp áo và da thịt người ta để thấm vào tận bên trong cơ thể. Hôm nay, bất chấp mọi thứ, cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng. Thật là khinh thường thời tiết, nhưng cậu chẳng còn quan tâm đến bản thân mình nữa rồi. Màu trắng của chiếc áo sơ mi như hòa chung với màu của tuyết. Cậu như một thiên thần lạc lối bước đi đơn độc giữa sân trường trắng xóa.

Dong Hae khẽ run rẩy, bước vào bên trong dãy nhà học quen thuộc. Cậu mở cửa tủ của mình ra. Có một bức thư màu xanh được đặt ngay ngắn trong hộc tủ. Một hàng chữ quen thuộc được ghi trên phong bì thư.

“ To: My Lee Dong Hae”

Cậu chạy ra khỏi sân trường. Đôi bàn chân như bỏng rát. Lửa trong trái tim như muốn thiêu cháy cơ thể cậu. Nước mắt của cậu tuôn trào trong khi tuyết đang rơi ngày một dày. Gió lạnh lùa vào sâu trong mái tóc, lùa vào sâu trong lớp áo sơ mi trắng tinh khôi mỏng manh. Nhưng trong đầu cậu chỉ có duy nhất hình bóng anh. Chỉ có anh…Chỉ anh mà thôi…

Những cành cây khẳng khiu tuyết bám đầy hai bên đường. Cậu cố gắng chạy, chạy, nhanh hết sức có thể. Cơ thể cậu dướn lên phía trước như xé toạc không gian…

Tuyết rơi quá dày. Đường phố vắng tanh không một bóng xe cộ, không một bóng người. Tất cả trường học và công sở đã đến giờ làm việc hết. Có muốn, cậu cũng không thể gọi một chiếc taxi.

“ To: My Lee Dong Hae

Có lẽ em sẽ cười khinh bỉ anh nhỉ, vì em chẳng còn là của anh, và cũng chưa bao giờ là của anh, vậy mà anh vẫn viết như thế.

Xin lỗi em, xin lỗi vì tất cả những nỗi đau anh đã gây ra cho em. Anh biết chỉ xin lỗi là không đủ, nhưng anh không biết làm gì hơn thế. Và xin lỗi, vì đến bây giờ, cho đến khi anh đã đi xa, thật xa em, anh mới nói ra lời xin lỗi.

Thật sự, ngày hôm ấy, khi anh và Yul nhìn thấy em đứng dưới hiên cửa hàng, Yul đã bảo anh đi cưa em. Đó là sự thật, anh không biện hộ gì cả. Nhưng sau đó, khi quen em rồi, anh mới biết mình thật sự biết “yêu” là gì. Anh hạnh phúc khi nhìn thấy nụ cười ngây thơ của em, và sự trong sáng của em đã làm trái tim anh thật sự rung động, và điều đó làm anh cảm thấy xấu hổ vì tất cả những gì mình làm suốt thời gian vừa qua. Anh đi làm thêm cùng em, anh rủ em đi chơi, anh gặp em ở trường, tất cả đều vì muốn nhìn thấy em nhiều hơn, vì muốn ở bên em lâu hơn. Mặc dù anh đã từng có rất nhiều bạn gái và có đầy đủ kinh nghiệm hẹn hò, nhưng đứng trước em, anh như một thằng bé mới lớn vậy. Em không như những người anh từng gặp. Em lôi cuốn anh, em làm anh phải chú ý, phải quan tâm thật lòng. Thật sự, em đã làm thay đổi anh rất nhiều, em biết không? Vì em mà anh quyết định phá bỏ hợp đồng với Yul, và anh ấy cùng rất mừng khi anh biết yêu. Vì em mà anh quyết định anh chỉ yêu em mà thôi. Vì em mà anh quyết bảo vệ nụ cười của em bằng bất cứ giá nào. Nhưng anh đã không làm được điều đó. Anh xin lỗi…

Ngày hôm ấy, anh đã làm tổn thương em rất nhiều phải không…Từng lời nói của em cho anh thấy rằng em không còn tin tưởng anh nữa rồi…Là lỗi của anh, anh biết cả đời này em sẽ không tha thứ. Vì thế, anh đã không đuổi theo em. Anh sợ rằng em sẽ từ chối anh, và như thế sẽ làm cả anh và em đau khổ hơn thôi. Những lời này, anh biết em cũng không tin đâu. Anh hiểu mà…

Nhưng ít nhất, trước khi đi du học, anh muốn nói thật lòng mình, dù rằng em sẽ không tin anh và càng khinh bỉ anh hơn. Anh biết em không muốn gặp anh, nhìn mặt anh thêm một lần nào nữa. Vì thế, anh đã dành thời gian của mình để tự thi lấy học bổng. Anh có thể tự mình đi bằng tiền của bố mẹ, nhưng anh muốn tự đi bằng sức của mình. Ngày nào anh cũng qua trường để được nhìn thấy em. Em thật sự đã vững vàng mà không có anh rồi nhỉ. Có lẽ, người yếu đuối hơn là anh, phải không?

Thôi, dù sao, hãy sống tốt như thế này nhé, Dong Hae. Đó là lời chúc của anh đấy. Tạm biệt em. Có lẽ anh sẽ không bao giờ quay lại đây nữa. Thật tốt với em, phải không?

Lee Eun Hyuk”

Anh là đồ ngốc, Eun Hyukie à! Anh có biết em mong anh giữ em ở lại như thế nào không? Anh có biết em đã đeo chiếc mặt nạ này để không khóc vì nhớ anh không? Anh có biết em mong mỏi được nhìn thấy anh thế nào không? Anh không biết, Eun Hyuk à…Chỉ cần anh nói đó là không phải, em sẽ tin và ôm lấy anh. Nếu như ngày hôm ấy, anh chạy theo và ôm lấy em thì em không phải đóng giả một người vui vẻ lạc quan như thế này. Em sẽ không đau đớn vì nghĩ rằng anh chẳng còn cần em nữa…

Mặc cho tuyết rơi ngày một dày đặc. Mặc cho cơ thể cậu đang chống đối vì nhiệt độ đang xuống dần. Cậu chạy trên con đường dài tưởng như vô tận. Chiếc áo sơ mi tinh khôi hòa vào với những bông tuyết trắng ngần thanh bạch. Thiên thần nhỏ tìm được lối đi cho mình, và đang chạy hết sức để không bị lạc nữa…

***

_ Ngày hôm nay tuyết rơi mà mày ăn mặc phong phanh thế?

Yul nhăn mặt nhìn Eun Hyuk. Thằng em chỉ mặc chiếc áo khoác đen mỏng ở bên ngoài, và bên trong chỉ có độc một chiếc áo sơ mi trắng, hỏi sao không coi nó là người điên được cơ chứ? Trong khi ngoài trời đang là âm độ. May là bước vào sân bay có điều hòa các thứ thì ấm hơn một chút, nhưng dù sao cũng vẫn là lạnh. Yul đang mặc những mấy lớp áo dày cộp thế này mà còn run cầm cập như người chuẩn bị đóng băng đến nơi, huống gì là thằng ngu ăn mặc phong phanh đứng trước mặt anh như thế này.

_ Em chả thấy lạnh gì cả… – Eun Hyuk mỉm cười – Thật tốt là anh sẽ sang Mỹ cùng em! Đỡ chán…

_ Vì mày mà anh cũng phải học luyện thi! – Yul lầm bầm – Kể thi thế này cũng vui hơn là dùng tiền. Mà, bọn hàng không này vớ vẩn thật. Chắc tại thời tiết xấu nên hoãn giờ bay đến cả mấy tiếng đồng hồ lận!

_ Cũng phải thông cảm cho người ta. Tuyết rơi nhiều quá…

_ Eun Hyuk! Eun Hyuk!!!! LEE EUN HYUK!

Tiếng gọi tên anh quen thuộc vang lên từ cửa sân bay. Cuối cùng cậu cũng đã đến nơi rồi…Anh còn ở đây không, hãy đã lên máy bay rồi…? Chân cậu tê lạnh đến mức muốn khuỵu xuống đến nơi. Mắt cậu mờ dần, mờ dần, nhưng vẫn dáo dác tìm một hình bóng quen thuộc đã ăn sâu vào tâm hồn. Anh ở đâu, ở đâu, hãy đã đi rồi…

_ Dong Hae à…Dong Hae…?

Anh đứng trước mặt cậu, như một giấc mơ khiến cậu ngỡ ngàng. Anh vẫn còn ở đây sao? Anh, thật sự, chưa rời xa cậu sao?

Dong Hae ôm chầm lấy cổ anh. Nước mắt tuôi trào mãi chẳng ngừng…Như một giấc mơ hạnh phúc.

_ Anh ngốc quá, Hyukie à…Tại sao…lúc đó…anh không giữ em lại chứ…? Chỉ cần anh nói rằng điều đó không phải, em sẽ tin anh mà…

Anh từ từ, nhẹ nhàng chạm vào cậu. Nếu anh chạm vào, cậu sẽ không tan biến đi chứ…Nếu anh ôm cậu thật chặt, cậu sẽ vẫn ở đây, trong vòng tay anh chứ…Chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh của cậu lạnh buốt tuyết trắng. Bờ vai gầy khẽ run rẩy. Cậu không phải bong bóng, không phải giấc mơ…Cậu là thật, là thật…

Anh siết chặt lấy cậu. Anh biết, Dong Hae đã chạy hàng giờ liền để đến đây gặp anh. Tại sao trong một ngày tuyết rơi nhiều thế này, cậu lại ăn mặc phong phanh như thế chứ? Sẽ ốm mất thôi…Quả thật, cậu đã gầy đi nhiều lắm…

_ Xin lỗi…em… – anh thì thầm – Xin lỗi em…

Cơ thể Dong Hae khẽ rung lên, đón nhận hơi ấm từ cơ thể anh truyền vào. Giờ cậu mới biết lạnh là gì. Cậu lắc đầu:

_ Không…anh không cần phải xin lỗi…

Rồi cậu cười thật tươi, như một thiên thần mặc chiếc áo màu trắng, đem lại hạnh phúc cho anh vào một ngày đông ảm đạm.

Có những điều hạnh phúc không cần nói thành lời mà vẫn có thể hiểu được…

Có những nỗi khó khăn tưởng chừng như có thể cắt đứt tất cả, nhưng chỉ cần có niềm tin thì sẽ có thể vượt qua…

“Máy bay số 1313 đã về. Mời quý khách vào phòng làm thủ tục…”

_ Anh đi nhé, Hae Hae…Ở nhà nhớ ăn thật nhiều vào! – anh cởi chiếc áo khoác mỏng màu đen của mình, choàng vào người cậu – Không được ăn mặc phong phanh thế này, cũng không được đi theo người nào khác ngoài anh đâu nhé!

_ Anh cũng ăn mặc phong phanh mà!

_ Thật ra anh còn một cái giống y hệt ở trong này! – Anh chỉ vào chiếc ba lô to ự đeo đằng sau lưng. – Là áo đôi đấy! Anh định tặng em ngày hôm ấy, nhưng không được. Cái áo trong này là của em.

_ Thế đưa em cái áo trong balô, anh khoác cái này đi!

_ Không! – Anh nhe răng cười – Sang đấy anh sẽ nhắn tin cho em. Vậy nhé, anh đi đây!

Rồi anh cúi xuống, đặt lên môi cậu một nụ hôn nồng nàn. Ấm áp đến mức có thể làm tuyết tan thành nước…

_ Đợi anh nhé… – Anh vẫy tay, bước đi.

Cậu mỉm cười, cúi xuống nhìn chiếc áo khoác mỏng màu đen có thêu chữ          “EH’s” của anh. Rồi Dong Hae quay ra lối cửa chính của sân bay. Tuyết vẫn rơi, rơi không ngừng, nhưng sao ấm áp quá…

Lúc đó, trên sân bay…

_ Anh mày già rồi sao? – Yul nói với vẻ mặt thảm sầu – Sao hai đứa mặc như vậy chả thấy lạnh gì, còn anh mày mặc cái đống dày cộp này mà vẫn run lập cập là thế nào?

***the end***

About 54's F.A.N

Just believe in what you believe...

We don't answer any questions, complaints or comments concerning the services provided on the Website.